thời gian
Đêm thì thầm trong một chiếc chăn chung
Chị khe khẽ cùng nỗi niềm lo lắng:
“Em già rồi nét hồng tươi chẳng thắm
Mắt chân chim và tóc bạc da mồi
Nên vẫn thường trong lúc nghĩ xa xôi
Mà lo sợ mà bồi hồi anh ạ!
Thời gian vô tư nên vù qua… vội vã
Các con thơ giờ cũng đã nên người
Đánh đổi ưu tư, em trao chúng nụ cười
Và xuân sắc em tô đời chúng đẹp
Phụ nữ như em hay suy nông, nghĩ hẹp
Chẳng tính toan chi ngoài những chuyện đời thường
Chỉ biết mỗi ngày hủ gạo, lọ tương
Bao vặt vãnh lại phải gắng tường thế đấy.
Em sợ gia đình chẳng đủ bề trang trải
Sợ thiếu thốn cho con, sợ vất vả nơi chồng
Là đàn bà bươn chải giữa chợ đông
Thường hạnh phúc khi nghĩ về tổ ấm
Em đã quên rồi tô chút màu son thắm
Kẽ mắt xanh và má phấn môi hồng
Bỗng chợt giật mình – Biết anh có chê không?
Rồi cúi mặt chạnh chút buồn len lõi”.
Chị thì thầm tiếng lời nghe rất tội
Anh băn khoăn không biết nói câu gì
Đêm dưới đèn đâu ai biết bờ mi
Anh nóng hổi dòng lệ nhòa xuống gối
-------
PHT