hết một kiếp người
HẾT MỘT KIẾP NGƯỜI
( ngũ thức, Kiều ô thước)
(1)
Đăk Nông thon thả cánh chim trời
Phong cảnh êm đềm cố hữu ơi
Hãy đến bờ sông khi úa mộng
Và say chén rượu lúc khuya trời
Đá mềm chân bước đâu hề nản
Trí vững tay làm chẳng thể rơi
Xuôi ngược lao xao bài nhạc chiến
Cho muôn KHÁT VỌNG sáng thêm đời
(2)
KHÁT VỌNG quay về Đăk Lăk thôi
Buôn Mê phát triển dạ bồi hồi
Trèo lên đỉnh núi mong lời bạn
Ngả xuống xu tiền nghĩ phận tôi
Nếu một hai ba mùa chịu khổ
Thì năm sáu bẩy đứa kêu tồi
Nước trong văn vắt trầm ngâm rọi
Lối rộng nghiêng lòng MẢI MIẾT trôi
(3)
MẢI MIẾT đua chen giữa biển người
Chao vờn Đà Lạt thấy chơi vơi
Bởi bao giây phút nằm không ngủ
Là những trang thơ viết chửa rời
Kia cánh hoa hồng tha thiết gọi
Đó vòm mây trắng rộn ràng chơi
Miên man bóng nắng giằng lên cỏ
KHÓI THUỐC ưu tư nhạt nhẽo thời.
(4)
Phiêu cùng KHÓI THUỐC nhọc nhằn chi?
Ruồng bỏ nhân gian cũng ích gì
Thao thức nhìn trăng ngày hạ mãn
Dập dờn than phận buổi trò thi
Xung Khoeng* vẫn nhớ dường như tại...
Thác Chín* hoài mong có lẽ vì...
Kí ức cầm mình trong vội vã
Thẫn thờ LƯU DẤU chặng đường đi
(5)
LƯU DẤU thời gian cách trở nhà
Bập bùng sóng gió cuộn vùi ta
Thênh thang lý tưởng nào lo khó
Vạm vỡ niềm tin chả ngại già
Trở lại Kon Tum* miền đất hứa
Xin chào Pa Sỹ* khúc tình ca
Mệt nhoài một kiếp nay từ giã
Ẩn nấp quê hương hết nhạt nhòa.
Nghệ An*7/5/2019
Tg: Nguyên Như (LND)