chiều
CHIỀU
Bước chiều
Ôm vào lòng những giọt nắng xanh xao
Muốn gói cho em đóa tình dào dạt
Sau góc phố, hương hoa sữa ào ào nấc nghẹn
Bỗng thấy em giữa thinh không mơ hồ
Và từ ấy
Bóng em đầy, rồi tan như đá lạnh
Buốt tay tôi, vài ngón đã cứng đờ
Một chiều vàng vắt ngang qua trời hạ
Nhớ nhung hơn một khúc hát ru tình
Bước chiều
Đôi chân quên đếm lối
Mệt mỏi âm thầm hành khất rời đi
Tôi bỗng nghe
Vài lời của gió ấp úng bên tai
Và thấy sự thăng hoa của giống loài cô đơn vùng dậy
Như những cái xác vô hình đang ẩn mình trong tâm trạng
Vời vời xót thương
Bởi xa em
Thành phố phủ buồn tênh đến ngấy
Có lẽ nào huyệt chết đã khai nguyên
Muốn ai ấn vào bước lên chiếc thuyền truyền kiếp
Gọi tiếng người tình bằng nửa khúc hát vô ưu
Nối những thanh âm đưa tôi về góc tử
Nằm dưới mồ sâu quên hết đời phũ phàng.
8/3/2020
Tg Nguyên Như