vịnh tiếng sĩ giấy
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
I. Rõ chú hoa man (1) khéo vẽ trò, bỡn ông mà lại dứ thằng cu. Mày râu mặt đó chừng bao tuổi, giấy má nhà bay đáng mấy xu ? Bán tiếng mua danh thây lũ trẻ, bảng vàng bia đá vẩn nghìn thu. Hỏi ai muốn ước cho con...
|
vịnh kiều
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Kiều nhi giấc mộng, bặt như cười. Tỉnh dậy: xuân sanh quá nửa rồi ! Số kiếp bởi đâu mà lận đận ? Sắc tài cho lắm cũng lôi thôi. Cành hoa vườn Thúy duyên còn bén, giọt nước sông Tiền nợ chửa xuôi. Không trách chàng Kim...
|
vợ thợ nhuộm khóc chồng
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Thiếp kể từ lá thắm xe duyên,
khi vận tía lúc cơn đen,
điều dại điều khôn nhờ bố đỏ.
Chàng ở dưới suối vàng nghĩ lại,
vợ má hồng con răng trắng,
tím gan tím ruột với ông xanh.
|
vịnh mùa hè
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Biếng trông trời hạ nước non xa, ý khí ngày thường nghĩ đã trơ. Cá vượt khóm rau lên mặt nước. Bướm len lá trúc lượn rèm thưa. Thơ Đào cửa miệng đưa câu rượu. Xóm Liễu quanh khe chịu tiếng khờ. Nhân hứng cũng vừa toan cất...
|
vịnh lụt
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Tị trước (1) Tị Này(2) chục lẻ ba. Thuận dòng nước cũ lại bao la. Bóng thuyền thấp thoáng giờn trên vách. Tiếng sóng long bong vỗ trước nhà. Bắt bậc người còn chờ chúa đến. Đóng bè ta phải rước vua ra. Sửa sang việc nước cho...
|
vịnh sư
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Đầu trọc lốc bình vôi
Nhảy tót lên chùa ngồi
I a kinh một bộ
Lóc cóc mõ ba hồi
Cơm chẳng cần cá thịt
Ăn rặt oản chuối xôi
Không biết câu tình dục
Đành chịu tiếng bồ côi
|
vịnh trâu già
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Một nắm xương khô, một nắm da. Bao nhiêu cái ách đã từng qua. Đuôi khom biếng vẫy Điền Đan hỏa. Tai nặng buồn nghe Nịnh Tử ca. Sớm thả vườn Đào chơi đủng đỉnh. Tối về thôn Hạnh thở nghi nga. Có người toan giết tô chuông...
|
vịnh tiến sĩ giấy
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
I. Rõ chú hoa man (1) khéo vẽ trò, bỡn ông mà lại dứ thằng cu. Mày râu mặt đó chừng bao tuổi, giấy má nhà bay đáng mấy xu? Bán tiếng mua danh thây lũ trẻ, bảng vàng bia đá vẫn nghìn thu. Hỏi ai muốn ước cho con...
|
vịnh núi an lão
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Mặt nước mênh mông nổi một hòn, núi già nhưng tiếng vẫn còn non, (1). Mảnh cây thưa thớt đầu như trọc, ghềnh đá long lanh ngấn chửa mòn. Một lá (2) về đâu xa thẳm thẳm, nghìn nhà trông xuống bé con con. Dẫu già đã hẳn...
|