con đường của mình
Tặng Châu
11-1999
Ta đi
Con đường chen dày gai nhọn
Chênh vênh uốn lượn
Đá lô xô
Cát bụi tối mặt người.
Ta đi
Chỉ một quầng sáng xa xôi
Cỏ sắc cứa chân
Gió hoang cồn cào rừng rậm
Ta đi
Từ ngày thơ xanh tóc
Trốn cơm trưa
Đọc sách góc vườn.
Ta đi
Hai vai những gió sương.
Trang giấy trắng vàng thời gian trận mạc.
Ta đi
Âm thầm
Hy vọng
Mấy mùa sương trốn chạy khỏi tay người.
Con đường của mình
Cỏ đầy gai
Trang sách
Đẫm đầy
Gió cát
Không thể khác hơn
Không thể bằng hơn.
Con đường của mình
Mảnh tơ sợi chỉ
Vầng sáng hắt lên lấp lánh cuộc đời.