mười năm
Mười năm rồi nhanh đến thế kia ư?
Ta không nghĩ mình già nua đến thế
Khi thấy thơ chẳng là gì đáng kể
Giữa cuộc đời ăm ắp những lo toan
Bỗng giật mình khi nhìen lại tháng năm
Thuở học trò lạc khi nào chẳng biết
Thời sinh viên đã từ lâu từ biệt
Ta là ai giữa thăm thẳm cõi đời?
Xin một lần nhìn lại, một lần thôi
Mùa hạ cháy của mười năm về trước
Những vần thơ bâng khuâng mà thao thức
Sao bây giờ xa lắc quá ta ơi???
Cứ nghĩ rồi mình sẽ nhớ không nguôi
Thuở học trò đẹp như trong cổ tích
Vậy mà không, bụi mờ rồi ký ức
Rồi một ngày ta sẽ quên ta
Rồi một ngày ta sẽ chẳng nhận ra
Ai là ta của ngày xa xưa ấy
Mùa hạ ấy xa rồi, thời gian như lửa cháy
Biết có kịp về đối diện với mình không?
Xao xuyến trong ta một mùa hạ cuối cùng
Phía ta đi, những con đường rực rỡ
Hoa bằng lăng cứ tím lòng trên phố
Mười năm rồi, nhanh đến thế ư?
Có lẽ nào ta mãi mãi giã từ
Sân trường cũ, và bài thơ cũng cũ
Ô cửa sổ bốn mùa nắng rủ
Con đường chìm trong cỏ, nắng và hoa...
Có lẽ nào thời thương nhớ đã qua
Mùa hạ cháy trong chiều đa cảm gió
Ta tan lớp bồi hồi con phố nhỏ
Dấu yêu nào trong mắt thế thơ ngây?
Ta viết lại bài thơ cho một ngày
Ngày xưa ấy, thời yêu thương chưa nói
Thời vụng dại, ta sợ mình nông nổi
Để bây giờ day dứt mãi không nguôị
Ước được làm cơn mưa rơi về phía khoảng trời
Ta đưa em về lại sân trường cũ
Còn không những tán bàng xanh rủ
Ta trở về bé dại, ngây thơ...
Ừ nhỉ, thời gian qua nhanh đến không ngờ
Lời yêu mãi bây giờ chưa kịp nói...
Ta nhút nhát, nên niềm riêng gió thổi
Mãi ước một ngày gió thổi đến bên em...
Đức Vượng ( Sài Gòn ngày 15/10/2019)
Bài này đã được xem 1280 lần
|
Người đăng:
|
Đức Vượng
|
|
|