Poem logo
Poem logo

lời bình bài thơ "hư không "

HƯ KHÔNG
Tác giả: Hồng Dương

Ngươi ve vuốt với ngôn từ trau chuốt
Đọa đày ta đau xót dạ hoang tàn
Nhắm mắt lại ngậm tình suông não nuột
Nhốt linh hồn trong cuộc loạn ly tan

Vai trầy trượt gánh gồng chiều hoang phế
Giấc thu nào vàng hết ngõ hoang liêu
Đêm vẫn bước mỉm cười thay ngạo nghễ
Kiếp trăng nào tận thế bởi mùa yêu

Vẫn cứ sống với cuồng mê cháy bỏng
Chí tang bồng ta mặc sức phiêu du
Dẫu chua chát đắng cay đời xao động
Để yêu người cho thỏa ngát thiên thu

Ngươi núp bóng trong mành tơ giả tạo
Bức rèm che hết ngưỡng mục rêu phong
Ta thả cánh trên dòng thơ bay dạo
Vấn vương màu tơ ngọc khiết tinh trong

Dẫu trời đất cứ cuồng quay luân chuyển
Ta ngươi đều hóa kiếp đến hư không...

LỜi BÌNH
Tác giả: Nguyễn Mai Thảo

“Ngươi ve vuốt với ngôn từ trau chuốt
Đọa đày ta đau xót dạ hoang tàn
Nhắm mắt lại ngậm tình suông não nuột
Nhốt linh hồn trong cuộc loạn ly tan

Vai trầy trượt gánh gồng chiều hoang phế
Giấc thu nào vàng hết ngõ hoang liêu…”

Đọc những dòng này chắc ai trong chúng ta đều không kiềm lòng được. Khóc rất nhiều…

Người viết thích cách anh Hồng Dương nhìn thân phận con người ở hai mặt: vật chất và tâm linh - xác và hồn.

“Con người chỉ là một dòng sông nhơ bẩn với đầy những tham vọng, bạo tàn và bất chính” (F. Nietzsche). Đó là khoảnh khắc “đoạ đày”, đau khổ choáng ngợp đến độ “vai trầy trượt gánh gồng” “vàng hết ngõ hoang liêu”, trống trơn vô nghĩa “ngậm tình suông não nuột”, ghê tởm cả những người mình từng thương yêu nhất.

Đàn ông thực sự luôn nâng đỡ người khác trên đôi vai của chính mình nên thường chịu phần thiệt hơn cũng chẳng sao. Bởi, “không sợ mây che mất tầm nhìn xa của mắt, vì tự thân ta đã ở trên tầng cao nhất rồi”.

Chính phút giây đáng giận, đáng căm ghét này nhưng lòng người lại hiền hòa, bao dung và cao thượng. Anh vị tha, “mỉm cười ngạo nghễ”, toàn trí, toàn năng, toàn thiện “với cuồng mê cháy bỏng” để an yên tự tại mà không hổ thẹn với lương tâm:
“Dẫu chua chát đắng cay đời xao động
Để yêu người cho thỏa ngát thiên thu”

Niềm tin, thông điệp đầy tính nhân văn chứa đựng trong đó nỗi đau của những kiếp người vượt qua tất cả để đi về phía ánh sáng, đi vào lòng người giàu tính thuyết phục.

Bởi cái tài của tác giả trong việc thể hiện cái bi. Sự khéo léo ở đây là nét buồn không lộ ra trên câu chữ mà vẫn khiến cho bao trái tim phải xót xa, thương cảm đến nghẹn lòng…

Dòng đời mãi trôi, mới đó mà mình đã bước sang bên kia đỉnh dốc. Ngẫm lại biết bao dâu bể trầm luân. Thân chỉ là hạt bụi mù giữa sa mạc mênh mông mờ mịt của cuộc đời. Nhưng gió trần gian vẫn cuốn ta theo vòng xoáy vô hình vô định.

Đã biết kiếp người là hư ảo, nhưng có mấy ai quên hết chuyện hồng trần? Tình yêu NGƯỜI với NGƯỜI làm cho ta Hạnh Phúc, nhưng “ngươi” cũng làm trái tim ta ứa lệ bao lần! Sao lại ganh ghét, tranh giành, thậm chí làm những chuyện mất cả tính người, rồi khi về với “đất mẹ hiền” cũng chỉ với hai bàn tay buông xuôi:
“Dẫu trời đất cứ cuồng quay luân chuyển
Ta ngươi đều hóa kiếp đến hư không...”

Anh à,
Em không mơ cõi thiên đường, nơi hạnh phúc vĩnh cữu, mà khát thèm làm một con người rất, rất bình thường: hồn hậu cõi trần, an vui trong từng khắc hiện tại, trong từng ngày bước qua.

Em cũng không hậm hực bởi khổ đau làm trái tim ta lớn hơn, tâm hồn cao rộng hơn và Hạnh Phúc cũng thiêng liêng cao quý biết bao để tìm ra chân lý vĩnh hằng!

“Ngươi núp bóng trong mành tơ giả tạo
Bức rèm che hết ngưỡng mục rêu phong
Ta thả cánh trên dòng thơ bay dạo
Vấn vương màu tơ ngọc khiết tinh trong”

Hãy như Raxun Gamzatốp nói: “Cuộc sống sẽ tối sầm nếu không có thơ ca và tôi đã mồ côi”. Cuộc đời này khiến chúng ta già đi nhưng thơ là trạng thái cân bằng tâm hồn, trí tuệ con người.

Mong anh pha được tách trà mang hương vị của con ong say mật lảo đảo phấn hương, khát khao sống, khát khao giao cảm với đời, anh nhé!

Chia sẻ cùng anh!

“SỐNG TRONG CÕI TỤC MÀ KHÔNG TỤC
SỐNG THẾ TRĂM NĂM UỔNG MỘT ĐỜI”

SỐNG kiếp trầm luân mỗi phận người
TRONG thanh đục cặn những trò chơi
CÕI dương định số - không nên số
TỤC thế theo thời - ắt đắc thời
MÀ phải a tòng cùng vụ lợi
KHÔNG cần trốn tránh với đua bơi
TỤC là bản chất nhân sinh nghiệp
SỐNG THẾ TRĂM NĂM UỔNG MỘT ĐỜI.
Mai Thảo

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm