dẫu có một lần cô đơn
Em bảo có, ta bảo đừng
Một rằng còn đó, hai rằng đang xa
Ba rằng phảng phất bay qua
Bốn rằng chẳng có là ta là mình
Tóc rằng chỉ một màu xanh
Trăm năm sóng sánh hoa cành vậy thôi
Mái chèo về đến nơi đây
Vô tình cõi ấy cõi này cô đơn?
Chao ôi! Đây đó muôn vàn...
Ở đâu lắng đọng tiếng đàn tri âm.