một thoáng áo dài
MỘT THOÁNG ÁO DÀI
Ta trông theo tà áo trắng vờn bay
Thời đi học thương tóc dài vương vấn
Thuở bảng đen ôm mùi hương bụi phấn
Lớp học ngẩn ngơ với những tia nhìn
Anh mơ hồ về vun vén niềm tin
Ngồi thêu dệt cuộc tình xanh mơ ước
Không thuộc bài thương rèm mi ươn ướt
Mùa chia tay hoa phượng nở đỏ trời
Văng vẳng bên tai giọng nói, tiếng cười
Bỏ lại sau lưng hàng trăm giọt nhớ
Đứng dưới hàng cây trao thơ bỡ ngỡ
Nhánh cây gầy con chim đứng lặng câm
Nuối tiếc đời ta mái tóc hoa râm
Nắng mưa gieo mầm đâu là quả ngọt
Đôi vai mỏi mòn gánh tình thưa thớt
Thời gian thoi đưa lạc mất dấu hài
Dấu chấm buồn về gợn sóng gió mây
Tà áo trắng lạc loài vùng kí ức
Thăm thẳm chiều hoang ngổn ngang day dứt
Rối răm tơ vò cắn rứt thương đau
Mùa hạ cuối cùng ve khóc nghìn câu
Tiếng giã từ mong manh màu sương khói
Rách nát đôi giày đạp lên đời sỏi
Ôi cánh chim trời vỗ cánh về đâu ?
Ta trông theo thuở chiếc lá nghiêng sầu
Màu cỏ úa cúi đầu hoàng hôn xuống
Nghìn năm sau về tương tư hoa phượng
Nhìn lại mình một thoáng tuổi rong rêu
Ngày 2/7/2025
Thiên Ân ( TP. Hồ Chí Minh)
Bài này đã được xem 10 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|