cô gái dệt ánh trăng
Mỗi đêm, cô gái dệt ánh trăng
vào tấm khăn lớn hơn cả trời.
Sợi chỉ là hơi thở tinh tú
mảnh đến mức chạm vào là hát.
Không ai biết cô đến từ đâu
chỉ biết mỗi lần cô mỉm cười
hoa nở trong bóng tối.
Thung lũng mây
nằm giữa hai dãy núi
im như tay người giữ bí mật.
Các vị thần trẻ ghé nhìn
mê mẩn tấm khăn sáng như sương đầu thai.
Cô dệt mãi
đến khi bầu trời thiếu trăng
và đêm không còn bóng.
Người ta tìm
chỉ thấy một vệt sáng
chạy vào hư vô.
Có lẽ cô được gọi về trời
mang theo tấm khăn cuối
để quấn quanh vũ trụ
cho thế giới bớt lạnh.
|
Bài này đã được xem 13 lần
|
|
Người đăng:
|
Vua Mông
|
|
|
|