sợi tóc đứt
Tóc em nghìn sợi tơ trời
Sợi lôi sợi buộc một thời yêu nhau
Có một lần xưa vuốt tóc ai
Tay anh luồn giữa suối trang đài
Một sợi tơ trời vươn khẻ đứt
Buộc rất vô tình kẽ ngón tay
Anh cũng vô tình đem cất giữ
tóc ai một nữa sợi bên mình
Đâu nghĩ cuộc đời là dâu bể
Để có một ngày em lãng quên
Để có một ngày ta xa nhau
vuốt lại trên tay một mối sầu
Sợi tóc hôm nào em đã buộc
qua từng năm kẽ ngón tay đau
Gió lọt qua từng năm kẽ ngón
Giật mình anh ngỡ tóc ai xưa
Mơn man nữa sợi tơ dư ảnh
Tội nghiệp tay gầy năm ngón thô
Quan Dương