điên
      
      
      
      
        Điên sao thoáng thấy chuyện đời 
Tỉnh sao hồn loạn rối bời tâm can 
Ôm sầu nhận khổ thế-gian 
Biết bao nhiêu cảnh than vang khốn cùng. 
Bởi nên ta giống như khùng ! 
Điên-điên tỉnh-tỉnh lạ lùng trần gian 
Đêm khuya lệ đổ đôi hàng 
Khóc thương nhân thế muôn ngàn khổ đau. 
Kiếp người đều giống như nhau 
Mà lòng ta lại muốn bao khắp trời 
Tặng ban cơm áo chốn nơi 
No lành ấm ấp mới vơi lòng nầy. 
Làm sao bao nổi được đây ? 
Ngậm ngùi lệ chảy đêm ngày không ngưng 
Tâm hồn luôn mãi bâng khuâng 
Cầu trời ban phúc chẳng ngừng một ai. 
(Ivry s/Seine, đêm 30-04-1987)