lặng thinh,
Tác giả:
Bảo Giang
Lặng thinh, hoa nờ, hương tàn trong cõi đêm, cho ta đau xót bước trên thềm. Hàng cây côi cút không lên tiếng, đôi én trên cành cũng lặng yên. Những tưởng khi yêu là vĩnh viễn, ngờ đâu gánh đứt, tình không yên. Tìm...
|
kiếp tằm nhả tơ.
Tác giả:
Bảo Giang
1. Nếu biết rằng em phải lấy chồng, trời ơi người ấy hiểu cho không? Trầu cau dẫn lối nên duyên nợ, xính lễ đưa dâu thành vợ chồng. Tục lệ cưới xin đà có sẵn. Không cheo không lễ chỉ nằm không. Người ta ngắm nghé ngoài...
|
khai bút,
Tác giả:
Bảo Giang
Bên đường bánh pháo nổ khai xuân, theo khói lung linh họa mấy vần. Váy đỏ thằng hề phơi giữa phố. Sao vàng gái đĩ buộc trên sân. Nhờ thời nón cối kiếm ăn dễ, đục nước dép râu chẳng mất phần. Chim Việt lỡ thời đôi cánh...
|
lên đường,
Tác giả:
Bảo Giang
Giơ lên đi anh bàn tay vì non nước, dẫu trước bước đường dang dở của quê hương, hay trước muôn vàn nghịch cảnh đau thương. Giơ lên đi anh bàn tay người dựng nước, vì có phải đâu lòng anh đã chùn bước. Và có phải đâu...
|
khóc mẹ
Tác giả:
Bảo Giang
Tạo hóa vẽ chi một kiếp người, tử sinh ly biệt một lần thôi. Sinh con, ấp ủ con trên gối, con lớn, con khôn, mất mẹ rồi. Cát bụi hỡi ơi là cát bụi, hồng trần mãi gọi hồng trần ơi! Mười con nheo nhóc không nơi...
|
khóc cha
Tác giả:
Bảo Giang
Chuông gọi về quê đã điểm rồi, trần gian tiễn biệt mẹ, cha ơi, đàn con nheo nhóc không nơi tựa, lũ cháu bơ vơ khóc đứng ngồi. Chín sáu Người đi tròn Phúc Đức. Trăm năm Trung Tín, Nghĩa soi đời, hiền Nhân mở lối vào miên...
|
khóc anh
Tác giả:
Bảo Giang
Chuông báo điệu buồn gõ kính kong, cuối trời sao rụng nhạc thinh không. Hai mươi nặng nợ đời binh nghiệp, tam thập vì ai chân vướng còng. Ròng rã mấy thu trong ngục tối, đường trần bao hạ bước thong dong? Tình nhà nợ...
|
khóc em
Tác giả:
Bảo Giang
Em hỡi về đâu một kiếp người. Tử sinh hai chữ giống như lời. Sinh ra một sớm nhờ cha mẹ, ruột đứt hôm nay lại bởi trời. Mở cánh thư sang chiều thu ấy. Vở nát hồn anh tiếng không lời. Từ nay trên khắp đường quê cũ. Chẳng có...
|
hững hờ,
Tác giả:
Bảo Giang
Người lại rồi đi cũng vậy thôi, bởi vì năm tháng giống mây trôi. Tuổi xanh chớm nở xây mộng ước, đứng bóng thẫn thờ nước mát rơi. Đất khách nửa đời đau xót phận, quê nhà một bóng gọi tình côi. Đời người lỡ bước đôi...
|
lên đường.
Tác giả:
Bảo Giang
Giơ lên đi anh bàn tay vì non nước, dẫu trước bước đường dang dở của quê hương, hay trước muôn vàn những nghịch cảnh đau thương. Giơ lên đi anh bàn tay người dựng nước, vì có phải đâu lòng anh đã chùn bước, và có phải...
|