thương tiếc một người đi
Tưởng nhớ Giang Hữu Tuyên
Anh ngã xuống trên bước đường luân lạc
Một chiều thu lá chết rụng tơi bời
Mưa thu buồn từng giọt lạnh rơi rơi
Như oán trách người đi sao quá vội
Anh ra đi không một lời trăn trối
Người vợ hiền khắc khoải đứng kề bên
Đứa con yêu đau xót thấy cha hiền
Đang lặng lẽ bước dần sang cõi chết
Nghe anh mất tôi ngậm ngùi thương tiếc
Nhớ những ngày đạm bạc sống bên nhau
Hăm lăm năm kỷ niệm chửa phai màu
Vẫn còn đó vần thơ chung thuở ấy
Tháng năm qua dòng đời trôi trôi mãi
Mừng nghe anh vẫn mạnh khỏe bình yên
Có nhiều lần gặp lại ở Eden
Anh vẫn thế, vẫn nói cười rộn rã
Ai biết được có ngày anh gục ngã
Rồi ra đi không trối được đôi lời
Xót xa thay cho số kiếp con người
Trong khoảnh khắc đã tan thành cát bụi
Giờ anh đi như lá rơi về cội
Hồn quay về trên mảnh đất cha ông
Anh trở về cà chắc lại đơm bông
Sau năm tháng héo mòn vì thương nhớ
Hoa mười giờ ngẩng cao đầu trong gió
Rừng U Minh đất mở dưới chân người
Anh trở về tìm lại giậu mồng tơi
Lá xanh ngọt bát canh thời thơ ấu
Anh ra đi an bình nơi vĩnh cửu
Đau xé lòng người ở lại dương gian
Anh đi rồi - cha đã bỏ con ngoan
Xót thân trẻ, trách trời già cay nghiệt
Anh Tuyên ơi, thôi ngàn thu vĩnh biệt
Anh đã về dựng lại đất quê hương
Anh đã về trong thế giới yêu thương
Thân an lạc thoát vòng sinh, bệnh, tử.
Vũ Đình Trường
16/11/2004