giọt lệ đưa người
Tôi có ngờ đâu lại có ngày
Nhìn anh ngã xuống thảm thương thay
Cắn môi để khỏi kêu thành tiếng
Đau xót cong lên một nét mày
Tôi đứng bên anh lòng bi thương
Nhìn anh thoi thóp giấc miên trường
Nhớ xưa ta đã từøng chung sức
Dệt khúc hùng ca gửi bốn phương
Chị bảo có lần anh mở mắt
Tưởng rằng anh đã tỉnh cơn mê
Nhưng không, anh vẫn vô tri giác
Hồn lạc phương nao chẳng trở về!
Cố nghĩ rằng anh sẽ vượt qua
Ngày xưa lướt sóng giữa giang hà
Xông pha trận mạc bao lần thoát
Mũi đạn làn tên rát thịt da
Ấy thế mà nay vì bạo bệnh
Quê người ngã xuống một chiều thu
Ra đi giữa lúc chưa tròn mộng
Buồm rộng còn căng gió hải hồ
Có lẽ lòng anh đau rất đau
Cuối đời không nói được đôi câu
Không nghe tiếng vợ lâm râm nguyện
Chẳng thấy con thơ lặng cúi đầu
Thắp nén hương lòng trước áo quan
Gửi anh nơi hạc nội mây ngàn
Cầu mong anh sớm về bên Phật
Theo gót Cha hiền hưởng phúc ân
Cánh cửa phòng thiêu khép lại rồi
Ngàn thu vĩnh biệt Hữu Tuyên ơi!
Lệ tôi rơi xuống pha cùng mực
Cố viết dòng thơ khóc kiếp người.
Vũ Đình Trường
ngày hỏa táng Giang Hữu Tuyên 20/11/2004