đông xứ người nhớ hạ quê hương
Tháng mười hai, ai kéo ngày thật ngắn
Chiều âm u thiếu vắng bóng hoàng hôn
Toronto, ngẩn ngơ như cô gái mất hồn
Đời phiêu bạt, hai mươi năm, còn thấy lạ
Lối thênh thang chôn mình vào trắng xóa
Đông xứ người, còn nhớ Hạ quê hương
Tuyết lơ phơ run rẩy ánh đèn đường
Bỗng thương quá lá me vàng phố chật
Em ở đâu giữa giòng đời tất bật
Gửi hộ ta một chút nắng bên nhà
Còn quyện hương tóc muối của mẹ già
Sang sưởi ấm kiếp đời trai lữ thứ
Thoảng qua sương âm vang mùa lễ tới
Nhánh thông xanh rạng rỡ áo khoe màu
Chỉ riêng ta bao ký ức dạt dào
Mơ về chốn hoa Xuân chờ chớm nụ
Lã Thế Phong
Dec.09/05