đừng trả lời anh em nhớ thương
Em có chờ không nhỉ, tháng Mười? Những cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi. Rừng cây trước ngõ đang dần úa. Chiều mới vừa lên đã tối trời…
Tháng Mười ở Mỹ se se lạnh. Sẽ lạnh nhiều trong đêm Giáng Sinh. Em sẽ làm sao trên phía Bắc khi mà tuyết trắng ngập trời xanh?
Em sẽ làm sao khi ngó xuống miền Nam anh trắng lũng sương mù? Miền Nam đây vẫn là sa mạc, ai bảo trời ngăn lại bước Thu?
Tháng Mười, em ạ, tháng Thu Đông, sẽ kéo dài như những dải sông…Chợt nhắc tới sông, anh nhớ núi, nhớ em thêm nữa – nhớ vô cùng!
Bây giờ, nước Việt mình, đang bão. Mưa Hạ Lào đổ xuống hạ lưu. Gió tận Côn Sơn vào Quảng Trị. Lũ tuôn ra biển lấp ao hồ…
Khi ta ở Mỹ nghe lành lạnh, thì ở quê nhà đang rét run! Anh hỏi tháng Mười, em có đợi, giấu em không được nỗi đau lòng!
Nỗi buồn chia sẻ mong nguôi bớt, hay sớt san hoài thêm ngổn ngang? Anh chẳng biết ai tâm sự vụn, còn em để gửi chút bâng khuâng…
Còn em, một chút mà thơ mãi! Anh sống bằng sương khói, hả em? Những người lính trận thôi ra trận, no bụng từ lâu một chữ Hèn!
Anh hèn nên cứ làm em khổ. Đừng trả lời anh: em nhớ anh! Hãy chất thơ anh vào bếp sưởi, biết đâu chẳng ấm chút trời xanh…