thấm ướt ngày đi
thấm chút nước lên miếng giẻ, lau lại đôi giày cũ
sao bụi phong trần vẫn không phai
mai tôi đi, chỉ có lũ mây xám kéo về đưa tiễn
mưa bão hồn tôi, hay mưa tự đất trời
thấm ướt ngón tay, giở lại từng trang truyện cổ
huyền thoại ngày xưa bỗng sáng ngời
mai tôi đi, trang truyện nào là trang cuối
câu chuyện tình tự đầy vương vấn, hay tại tôi bồi hồi
thấm ướt kỷ niệm, nhìn lại chân dung em ngày trước
năm, tháng hao mòn với niềm vui
mai tôi đi, một lần nữa lại xuôi, ngược
kỷ niệm ngày xưa, thôi, mình thử chia đôi
thấm ướt lá thư, nhớ, đừng dầm trong ấy
kẻo tình ngày xưa ướt đẫm hồn
mai tôi đi, đôi mắt có trông vời thương hại
cũng đừng để hạt bụi chui vào xốn mắt ngoan
thấm ướt những ngày mưa, chớ nên lang thang góc phố
kẻo ướt sợi tóc, ướt vai hiền
mai tôi đi, chẳng còn ai đứng chờ nơi đó
đợi em về, ướt chung một mái hiên
thấm ướt cuối tuần, thôi đừng ra quán cũ
vì quán hẹn ngày xưa, tôi sẽ chẳng còn ngồi
mai tôi đi, khói buồn chẳng còn lẩn quẩn
quanh ly cà phê, đắng ngậm ngùi
thấm ướt tháng ngày, thấy lời thơ tội nghiệp
nằm dại khờ, cạnh tình tự ngu ngơ
mai tôi đi, hồn có còn mong mỏi
biết khi nào, em ghé lại dệt tiếp giùm sợi tơ
thấm ướt góc hiên nhà, mưa, bỗng dưng nhớ nhỏ
mưa dội lên tôi, ẩm mục cả hồn
mai tôi đi, những ngày mưa chắc sẽ là những ngày nắng
phố phường như em, sẽ mọng nắng hơn
thấm ướt giùm tôi, ngày đi, tôi còn gì đâu, nhỏ
thủa yêu em cũng lại lầm lũi giạt, trôi
vai tật nguyền, chẳng vác nổi thương, nhớ
nên suốt đời, tình tự bạc như vôi
thấm ướt hôm nay, chắc ân hận suốt kiếp
bởi vì tôi, vốn chỉ có một con đường
những lúc buồn, nhìn sao trời sẽ thấy
đường tôi đi, buồn hơn cả một con đường
thấm ướt ngày đi, nghe buồn thêm đó, nhỏ
bởi vì, tôi biết, chắc chắn sẽ nhớ em nhiều
mai tôi đi, chung rượu tràn nỗi nhớ
sẽ theo tôi, ngầy ngật suốt quạnh hiu
thấm ướt ngày đi trên đôi giày cũ
năm tháng phiêu du chẳng phôi phai
mai tôi đi, mong người đừng khóc nuối
tiếc những ngày xưa, mà ủ rũ đôi vai
nnguong
12/05/03
(trích "riêng hồn tôi hạn hẹp một tình yêu")