ngồi giữa ngạc nhiên
ngồi vắt vẻo giữa lòng phố, chợ
thấy đời buồn hiu một nhánh sông
trơ sỏi, đá. Như ta khánh kiệt
trơ trọi, ngu ngơ một tấm lòng
đứng ngây người giữa trời nhìn mưa
nhớ em, biết nói sao cho vừa
mưa cứ rơi ướt một duyên, nợ
sấm, sét nhập nhòe chuyện ngày xưa
ngồi giữa ba đào, nhợn ngọn sóng
mái chèo ta mục rữa biển đời
đang rã nát. Thân thế mẻ, vụng
lều bều trên sóng một phận người
giữa ngạc nhiên núi, rừng thô, lậu
mỏi mệt ta nặng trĩu rã rời
tâm thất nhọc nhằn điều tốt, xấu
treo trong, ngoài. Trái câm lặng rơi
.
ngồi miên man giữa một âm ba
bước về phố xưa, ghé thăm nhà
nắng cười nắc nẻ bên hàng dậu
đậu dưới sân chiều một cánh chim
nnguong