về
Chỉ thấy một bông hoa lạ, nở
cuối vườn âm ỉ, nỗi buồn riêng
cỏ mười năm cũ không ai cắt
chú dế nằm chơi giữa bậc thềm
nhà hoang, tình cũng vội hoang theo
lá bâng khuâng, vỗ điêu tàn điệu
gió bạt mười phương đời, lỏng lẻo
ta về, cắn trên môi, tịch liêu...
ta về, ôm hết con mương nhỏ
hiển hiện ta xưa, thuở tắm truồng
gió bạt mười phương, trời đất biết
vườn hoang mang, rợp lũ chuồn chuồn
trùng trình, chiều xuống trên đầu cỏ
ta ngồi hiu hắt bóng dài ra
dài ra cả những vang rền cũ
vỡ vụn hoàng hôn mắt ngả mờ...