than
Hoa kia bỏ xứ về trời
cọng rau răm phải chịu đời...riêng tây
ước gì mưa vén được mây
thử coi trời nọ lóng rày ra sao
mà cho gan thắt ruột bào
mà cho dạ mõn tim hao quá chừng
ai làm cho ghế xa lưng
cho chăn xa chiếu cho rừng xa cây
ai đành để gió lìa mây
để hoa lìa lá để ngày cách đêm
buồn trông bức vách im lìm
tưởng người hôm ấy trốn tìm phía trong
buồn trông chiều nổi gió giông
bên miền góc bể ngó mông chân trời
buồn trông sương khói ngậm ngùi
thắp nhang chín phật mười trời...cho ai
hoa từ khoảnh khắc xa bay
biết mưa nắng trải biết may rủi cầm
xanh xao một cọng rau răm
ngẩn ngơ héo hắt cơn lầm than...ai
ai làm trúc phải rời mai
mai tàn trúc ngã chưa phai sắc...tình
ngồi đây nhủ với riêng mình
ừ, hiu quạnh cứ linh đinh sầu dài...