chiều hoang
Quá khứ hoang mê tìm phố mùa đông
Mái rêu ăn đong từng hạt nắng
Buổi chiều ai khoác tơ vàng
Dưới hàng Sao Đen người vắng
Cảm xúc vô hình nào hàm hồ
Chiếc lá tháng Tư rời cành rất nhẹ
Những cuộn tròn hư vô
Đuổi nhau về nỗi nhớ
Mái tóc đã hai mùa ảo ảnh
Sợi đan mây tự rớt ngắn trên vai
Con đường không xa nhưng hun hút
Ngày chênh chao từ góc lẻ thật dài
cpsn