cơn mơ đêm qua
Buổi sáng bắt đầu từ im lặng…
Rồi lao theo guồng máy sinh tồn
Hiện hữu người trên cánh đồng sự sống
Không thể nào khác hơn
Đêm qua mơ thấy con sông nằm ngửa
Nuốt màu trắng vầng trăng
Bây giờ ngập ngừng lên phố
Vẫn con đường hoang phế chưa quen
Hỏi em chứ….
Còn gì ở những xa xưa, xinh đẹp
Mà hôm nay tôi nhói đau, tưởng tiếc
Vớt vát làm quà, chút vô niệm, trần gian
Em ghé thăm….
Biết tôi ảo vọng, đương cơn….
Bởi nhiều lần, lưng đồi ngồi ngóng
Tôi có thấy gì ngoài dốc đổ xa xa
Con sông thất chí đêm qua….
Gầm gừ mong làm phép thánh
Chỗ vầng trăng sáng loáng
Sóng linh hồn xòe, bủa ma vương
Cốc cà phê sáng nay đen
(Người ta đùa là màu mõm con mực)
Cái suy nghĩ của tôi về sự mất
Còn bao xa hay tự nó rất gần
Triết lý dóc cho ngày trôi tuốt nhớ quên
Xung quanh, bão bệnh lúc nào cũng chực chờ lấn lướt
Trước, sau, xác phần ung thư cao giá
Khi mỉm cười chưa đáng đổi một xu
Con sông đêm qua lắc lư
Em đâu thấy tôi gầm gừ không kém
Tay chân trói gô, lệ thuộc
Cái nút áo phanh cũng cần xin phép, hình như…
(Mà sao phụ nữ lại ví như hoa hồng?
Tôi không tin là bởi vì gai…!
Tại sao đàn ông bị xem như búa?
Mà thiệt tình nhẹ dạ rất nhiều khi…!)
Đêm qua tôi thấy tôi đi
Con sông yếu nguồn đành đứng ngó
Tiếng gầm gừ đổi sang sợ hãi
Chắc mãnh thú chỉ dọa dẫm bằng đôi mắt đêm
Buổi sáng nhìn cánh đồng bấp bênh
Mưa 2 tuần đã xa, cỏ vàng ua úa
Nơi núi đá lêu nghêu, không có rừng
Ngựa bầy nghiêng nghiêng, nông trại đổ
Đúng là có lắm lúc tôi chao
Không phải lỗi đôi giầy đế mòn, dây tuột
Cũng không phải vực sâu trước mặt
Thời gian hao tổn nhiều, nên bấn rối biết về đâu
Nghe ai nói đừng nắm chặt sẽ đau
Lời khuyên ư chi hữu lý
Nhưng lòng tham, thêm lênh loang vị kỷ
Đôi lúc thấm đòn, đấm, đá, mếu, cười
Em tới chơi
Mang đủ 1 chút vui
Đừng phí tình, coi chừng oan uổng
Nhẹ điểm trang, hay tóc thả cũng thành thơ
Thú thật, đêm qua rất ngây ngơ
Con sông ngửa, nuốt vầng trăng trắng ngắt
Nên sáng nay hoang mang xa lắc
Thấy mơ hồ, tôi bay nữa em ơi…..!
cpsn