chẳng phải thơ đâu 1
CHẲNG PHẢI THƠ ĐÂU (1)
Anh không biết mình đang căm ghét thấu xương kẻ nào đó
Hoặc đang nghiến răng hậm hực bởi điều gì
Sự bất công ngồi chồm hổm trước mắt mỗi ngày
Hoặc giả anh chẳng còn đủ nước bọt nhổ toẹt vào chính mặt mình
Vì cứ để mặc cho đám ký sinh sinh sôi nảy nở
Lũ giòi bọ đang ung dung mở tiệc trên lưng những mảnh đời tóp teo, thống khổ
Vẫn biết nếu anh không đứng lên lúc này
Ngăn chặn tức thì một sai trái
Anh đương nhiên trở thành tên đồng minh của phường vô lại
Buồn thay, sự chọn lựa duy nhất của anh
Im lặng
Im l
Im
I …
ĐCĐ