nỗi nhớ
giữa hư thực điểm cuối cùng đỉnh nhớ
thả buồn sầu chìm tận đáy vực quên
nhớ hay quên vẫn đầy ắp muộn phiền
vùng bình yên dường chỉ là ảo ảnh
bóng với hình vẫn luôn đi bên cạnh
nhưng trăm năm chia cách bởi thực hư
ảo và chân im lặng với ngôn từ
ôm ấp nỗi niềm riêng trong lặng lẽ
vẫn kề cận dù đường trăm ngả rẽ
bóng với hình vẫn một kiếp bên nhau
em và ta chân với thực một màu
cùng một cõi thực chân nhưng chia cách
lòng mơ ước được chung nhà cùng vách
cùng xẻ chia vị ngọt đắng của đời
kề cận nhau như hình bóng chẳng rời
không ranh giới của cách ngăn thực ảo
đêm vắng lặng, nhớ về ngang, cơn bão
buồn rớt rơi giấc mộng mị chập chờn
bóng và hình chia hai nỗi cô đơn
em và ta làm sao chia nỗi nhớ?