thương nhớ đôi bờ
Phượng vỹ rụng rơi sầu tiếng ve
Hoa bay giăng lối ngập sau hè
Cành hoa đỏ thắm mong manh quá
Ngõ cũ người đi lạc lối về
Năm tháng hao mòn lời hẹn sau
Bên ni bên nớ vạn ba đào
Chia tay ngày đó nào ai biết
Lạc mất đời nhau giữa nghẹn ngào
Bất chợt người quay lưng bước vội
Tôi thẫn thờ mắt dõi nhìn theo
Trên môi giọt lệ cheo leo
Dường như tiếng nấc vừa gieo cõi lòng
Bên nớ chiều ni hoa có rơi
Hay là sương khói cuối chân trời
Người về trên lối rêu trần phủ
Có thấy buồn hiu cuối cuộc đời
Bên nớ chiều ni ai nhớ không
Mà sao tôi nhớ đến vô cùng
Nhớ mãi, nhớ hoài đôi mắt ấy
Dìm cả hồn tôi đáy biển Đông