khắc khoải
Anh tự hỏi
Anh có phải là mộng
Là người tình em đã dệt trong thơ
Chiều hôm nay sao định mệnh không chờ
Em lại đến cho lòng anh dậy sóng
Anh, một kẻ , từng kêu gào, khuấy động
Đạp trùng dương, lấp biển cả thành dâu
Mơ của anh, tàn phá những đớn đau
Mang no ấm cho muôn người bất hạnh
Anh lại ngở lòng mình đã băng lạnh
Em đi vào như một ánh kỳ quang
Tâm hồn anh vụt bừng cháy, chói chan
Thứ tia sáng anh chưa tìm định nghĩa
Anh vẫn muốn làm bóng người cuối bể
Ở chân trời em vọng nghĩ tình yêu
Anh đang thèm vòng tay ấy nâng niu
Cho nỗi khổ được trở mầu hạnh phúc
Em đâu biết
Những đêm dài hun hút
Anh một mình ngồi tưởng nhớ bóng hình em
Nhưng cuộc đời
Như vị đắng không tên
Nên ảo ảnh chưa về với hiện thực