gửi người …
Anh đã thấy vầng Trăng vàng đêm ấy
Bỗng u hoài giữa Gió khóc Mây than
Giữa sóng buồn của ai cứ dâng tràn
Niềm cô quạnh ạt ào đan thành lũy
Anh muốn khóc cho mảnh tình thi sĩ
Vần Thơ đêm anh ép chặt vào tim
Anh muốn băng qua biển lớn đi tìm
Người tri kỷ cùng viết muôn tình ý
Mặc thói đời có vô vàn nghịch lý
Mặc thời gian bóp bẹp dí hình nhau
Người ơi người ta tìm phút nhiệm màu
Hàn gắn hết những đớn đau sầu hận
Tiếng chuông xưa vẫn ngân nga bất tận
Giữa tim hồng đang lồng lộng gió Ðông
Gọi Trăng về trải lóng lánh trên sông
Gọi bình minh dâng tràn trề nguồn sống
Ðêm từng đêm ta diù mơ dắt mộng
Vào thiên đường cây cỏ cũng tương tư
Sỏi đá kia sống ẩn dật hiền từ
Cũng tha thiết âm thầm yêu cuộc sống
Một con đò cũng chở che tình mộng
Một giọt sầu cũng xao động đại dương
Một sợi thương chuyển tải cả rừng hương
Một sợi nhớ kết se tình duyên nợ
Một lời thơ băng qua miền cách trở
Một cô phòng rộng mở cả giang sơn
Một tình Thu trút sạch hết tủi hờn
Một vòng tay vẫn chập chờn huyền thoại…
Vũ Kim Thanh