chậm tôi
Một gương tôi vỡ vẫn buồn
Hai vai nặng nhẹ gánh luôn bóng mình
Hôm nay ngày cuả nhân tình
Chỉ tôi rao bán cái hình trong tôi
Trăng vàng đập vỡ bẻ đôi
Đem chôn một nửa chỗ vôi bạc lòng
Còn chừng non nửa đem hong
Lên trên đầu sóng trăng cong nát nhừ
Xé trong tiếng lụa vô thư
Đôi ba con chữ đau như mất hồn
Đêm buồn ta cắt đứt luôn
Cho sao rụng xuống chỗ muôn trùng ngoài
Chẳng chìm chẳng đắm chủng loài
Chỉ hai bờ sóng chia ngoài hay ta
Lựa trong túi nặng đường xa
Tìm viên đá lửa soi xa hoa người
Chữ đang chạy tuột tay đời
Lòng như dâng sóng ra cười khóc nhau
Ôi chao sao tự nhiên đau
Giống như vô cớ lòng cau tiếc trầu
Đôi ba thuyền thả buông câu
Dù trăm đá lạ nằm sâu giữa giòng
Ta hoài tát vớt bóng trong
Trăng treo vào nước xuôi giòng vẫn mê
Phù Phiếm