đất đảo
đảo đứng gọi bóng cây vì rộng lượng
hãy giữ nhau đừng xô xuống đáy sầu
tách rời nhau xin cứ lặng xa nhau
đừng đan mối cắt chia thành muôn khoảnh
đất không dám làm ánh trăng sóng sánh
thì nỡ nào ngăn nổi gió mưa ngâu
hãy tin đi đảo còn có hồn sâu
người cũng vậy cũng có sầu đang giấu
đâu có phải vì đời quên yêu dấu
mà quên đi nhân bản lúc làm người
chữ nghĩa che đâu phải giết chết tươi
con tim nóng hơn đời từ khi có
người hát đi đem tiếng theo cơn gió
đừng lạnh lùng vì tình chết đêm qua
không khác gì đây đó vẫn còn xa
đâu cuốn lại muôn trùng trong khoảnh khắc
đã nằm yên đảo buồn không còn nhắc
buổi tinh minh khi tình bước xuống đời
trong buổi sáng và khi sương còn mới
một lần người lên ngự bóng thiên khôi
Phù Phiếm