mênh mông mùa nước nổi...
Quê em mùa nước nổi
Điên điển nở vàng đồng
Chiếc xuồng con chèo chóng
Trắng trời nước mênh mông
Em không về từ dạo
Xa quê lâu lắm rồi
Chiều nghe qua điện thoại
Giọng Tiá- nhớ quá thôi...
Em không về quê nữa
Tháng Chín chắc cũng buồn
Nước dâng nhiều hơn trước
Ngập cả lòng tha hương
Quê ơi mùa nước nổi
Nhớ một người đi xa?
Chiếc cần câu hờn dỗi
Còn vắt ở vách nhà?
Bàn chân không lội nước
Nhớ bụi tre sau hè
Buổi trưa ngồi câu cá
Thơm quá nồi canh chua
Quê ơi không về nữa
Nhớ tắm đồng cho ta
Nhớ hái hoa súng đỏ
Gửi về ta nơi xa ...
"Con ơi mùa nước nổi ..."
Tía ơi con nhớ nhà... !
Nghi,