cuộc đời
Ngày xưa kẻ khóc, người cười
Ô hay, ai bắt lấy người không yêu ?
Dở dang thân phận như “Kiều”
Bồng bềnh trôi dạt bao nhiêu bến bờ
Tâm hồn, thể xác… bơ vơ
Nay đây, mai đó vật vờ… lao đao
Còn duyên môi thắm, má đào
Người trên, kẻ dưới ồn ào viếng thăm
Cuộc đời trải mấy chục năm
Lúc lên, khi xuống tiếng tăm chưa tròn
Nhưng không than khóc nỉ non
Dồn tâm, dốc sức nuôi con trưởng thành
Không màng địa vị, công danh
Dịu dàng, nữ tính, hiền lành đáng yêu
Tảo tần xuôi ngược sớm chiều
Chân thành, cao thượng, biết điều, vị tha
Duyên thầm, đằm thắm, kiêu sa
Mang tên của một lòai hoa sắc hồng
Nắng hè rực rỡ ngàn bông
Sân trường đỏ ối hương nồng, lá xanh
*
* *
Nén dồn cảm xúc long lanh
Vỡ oà lồng ngực biến thành vần thơ
Trào tuôn như sóng xô bờ
Con tim nhịp đập ngẩn ngơ yêu đời
Tâm hồn xao xuyến chơi vơi
Cỏ cây hoa lá mây trời đẹp hơn
Chim kêu, bướm lượn rập rờn
Trong lòng như có tiếng đờn, lời ca
*
* *
Sắc hồng tươi tắn làn da
Em như trẻ lại mặn mà hồi xuân
Hè về vang tiếng ve ngân
Bầu trời hoa đỏ nhuộm vần thơ yêu
Phượng hồng đỏ thắm bao nhiêu
Nhớ càng tha thiết những chiều bên nhau
Hoà chung nhịp đập sầu đau
Yêu trong vô vọng… xây lầu uyên ương.
Hoa Huyền