tóc
Tóc của tôi nâu buồn như màu gỗ cũ
trong lầu hoang nào bụi phủ ngàn năm
đêm đêm trong giấc ngủ tôi nằm
gối lên tóc cả đời tôi bé nhỏ
như lá mới ở trên cành bỡ ngỡ
tóc ra đời cùng với tôi thơ ngây
theo thời gian tóc đã mọc ra dài
tôi đã lớn và quen dần cuộc sống
và bắt đầu tôi yêu thương mơ mộng
ôi tay người yêu lùa trong tóc say sưa
ôi môi người yêu trên tóc êm như ru
bao mộng đẹp đã chan hoà mái tóc
cùng một lúc với bao dòng nước mắt
tóc đã ngời lên bao ánh trăng sao
tóc đã rối chìm trong bao cơn buồn đau...
Ai cũng xa xôi cả người yêu dấu
chỉ hầu như mỗi tóc gần tôi thôi
thật gần tôi suốt kiếp suốt đời
trong hạnh phúc lẫn trong niềm tuyệt vọng...
Lê Lan
(trích trong Phạm Duy Còn Đó Nỗi Buồn của Tạ Tỵ, xuất bản năm 1971)
Nguồn : PX - hodinhvu