đôi khi
Đôi khi
Ta cần lãng quên để biết đêm vừa hết
Tàn giấc mơ
Đôi mắt vẫn trơ trơ
Chưa kịp chìm trong cơn ngủ mệt.
Đôi khi
Nghe lời nói bay về trong chiều
Có người nhắc tên em thật vội
Loài cỏ mềm thương yêu
Xanh buốt mùa tim ta cằn cỗi.
Đôi khi
Ta cần ngước nhìn vùng trời cao thân quen
Ngày theo gió vừa lên
Để biết thời gian là vô tận
Thời gian lau cho ta cơn phiền.
Đôi khi
Ta cần nói với em khi hơi men đắng giọng
Rằng đôi mắt ta không sinh ra để khóc
Đôi mắt trơ trơ
Suốt đời chờ
Tình em trong mệt nhọc.
nguyenbs