còn chi mà hối tiếc
Không đâu em, chẳng bao giờ tôi hối tiếc
Một cuộc tình em ngờ vực từ lâu
Yêu em ít nhiều tự tôi mới biết
Em đào làm gì hố thử thách cho sâu
Rồi cứ như con đê bào mòn lần lữa
Tình tôi cho em rã nát từng ngày
Có lẽ em chưa bao giờ thấy rõ
Hạnh phúc nhỏ dần lọt qua khỏi kẽ tay
Để mỗi khi giấc mơ em về trống rỗng
Em kiếm tìm những hoài vọng đã xa
Có thể em gặp lại linh hồn còn hơi nóng
Nhưng nồng nàn đã chết buổi can qua
Không giống em, tôi đã trao ra tất cả
Nên cuối đường đi chỉ còn lại hoang tàn
Em cũng biết không thể trồng hoa trên đá
Thì mong chi mùa Xuân đến muộn màng
04/07