là con ngoan của mẹ
Em thương ơi
Có khách kìa ... em hãy ra chào đón
Để anh têm cho Mẹ miếng trầu thơm
Bổ quả cau xanh nồng vị quê hương
Màu vôi trắng màu thủy chung son sắt
Để Mẹ nguôi ngoai nhớ thương quặn thắt
Lủy tre xanh nghiêng bóng gốc đa già
Tiếng sáo diều khoan nhặt cánh đồng xa
Trong trẻo ngân vang giọng hò cấy lúa
Anh biết
Có những đêm Mẹ ngồi bên song cửa
Nhìn ánh trăng chiếu chênh chếch qua mành
Giọt lệ sầu tay Mẹ vội lau nhanh
Và cố nén cỏi lòng đang thổn thức
Em thương ơi
Anh biết lắm ... Mẹ bao giờ quên được
Con đường đê dẫn đến mái tranh nghèo
Trống sau ... dột trước ... quạnh quẽ ... đìu hiu
Nhưng đầm ấm biết bao niềm vui sum họp
Những bửa cơm dù đơn sơ đạm bạc
Có Mẹ có con vui vẻ cười đùa
Còn nơi đây con đi sớm về trưa
Mẹ con gặp nhau hoạ hoằn giây phút
Muốn nói với con ... sợ con thức giấc
Vì hôm qua nó phải làm ca đêm
Những bửa cơm chỉ mình Mẹ lặng yên
Đếm từng hột cơm ... đếm sầu viễn xứ
Em thương ơi ...
Có phải hãy nhìn lại mình lần nữa
Phải làm gì để lòng Mẹ được vui
Để mình không thẹn được sống làm người
Để mãi mãi là con ngoan của Mẹ ...