Poem logo
Poem logo

那是冬天的黄土路 (đó là con đường đất vàng mùa đông)

Tác giả: Cố Thành
那是冬天的黄土路
路边堆积着卵石
尘土在淡漠的阳光中休息
在寒冷中保持着体温
我们走累了
你说:看不见那幢空房子
也许没有,我们坐一下吧
这里有一个土坎

我熟悉土坎上的干草
它们折断了
献出了仅有的感情
它们告诉我
在夜里,一切都会改变
最善良的风也会变成野兽
发出一声声荒野的嚎叫
它们说:别坐得太久
然而,你睡着了
很轻地靠在我的肩上
你棕色的头发在我的胸前散开
静静地散开
疲倦得忘记了飘动
太阳,太阳不能再等了
同情的目光越来越淡
我失去了把你唤醒的语言

那是冬天的黄土路
黑夜开始在阴影中生长
第一颗星星没有哭泣
它忍住了金黄的泪水
你轻轻地靠在我的肩上
在我不会冷却的呼吸里
你嘴唇抖动着,在梦中诉说
我知道,那是请妈妈原谅
-----

Bản dịch của Cung Fa

Đó là con đường đất vàng Mùa Đông
Bên đường đầy những sỏi
Bụi đất nghỉ ngơi trong ánh mặt trời dửng dưng
Thân nhiệt được giữ nguyên trong giá buốt
Chúng ta bước mệt rồi
Em nói: Nhìn không thấy dãy phòng trống ấy
Không thì, mình hãy ngồi một chút đi!
Ở đây có một gờ đất

Anh biết đám cỏ khô trên đó
Chúng đã đứt lìa rồi
Đã hiến dâng mối tình duy nhất
Chúng nói với anh:
Trong đêm, mọi thứ đều có thể biến đổi
Cơn gió lành nhất cũng có thể hóa thành thú dữ
Phát ra những tiếng hú kêu hoang dã
Chúng bảo rằng: Chớ ngồi quá lâu
Vậy nhưng, em đã ngủ rồi
Dựa trên vai anh thật khẽ
Mái tóc em nâu, trước lồng ngực anh bung xõa
Lặng lẽ tung ra
Mỏi mệt đã được quên đi, trôi dạt
Nhưng mặt trời, mặt trời không còn có thể chờ đợi
Ánh mắt đồng cảm lạnh dần
Anh mất đi rồi lời đánh thức giấc ngủ em

Đó là con đường đất vàng Mùa Đông
Đêm đen bắt đầu lớn lên trong bóng của vầng dương
Vì sao đầu tiên không khóc
Nó đã cầm giữ giọt lệ vàng
Em nhẹ nhàng tựa trên vai anh
Trong hơi thở của anh sẽ không khi nao nguội lạnh
Môi em đang run, kể lại chuyện trong giấc mộng
Anh biết, đó là lời cầu xin mẹ thứ tha…

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm