Poem logo
Poem logo

một thói quen

Tác giả: Đặng Mai Hạnh
Đừng cạnh bên em chỉ như một thói quen.
Em ghê sợ cảm giác đầy giả dối.
Khi anh ôm chặt lấy em trong đêm tối.
Nhưng môi lại thẫn thờ buông lỏng lướt qua vai.

Đừng cố nhìn em cũng như một thói quen.
Một ánh mắt đa tình nhưng gian xảo.
Một chớp mi liêu trai nhưng hư ảo.
Em tan nát cả cõi lòng khi biết điều ấy từ anh.

Đừng tắm cho em cũng như một thói quen.
Mình vẫn thế từ lúc yêu nhau dạo ấy.
Vì đối với anh em chẳng còn gì để che đậy.
Nhưng đến bây giờ tình đã cạn còn đâu??

Đừng nhắn tin cho em cũng như một thói quen.
Vẫn lời lẽ ấy nhưng chẳng còn như vậy.
Em đủ thông minh để bắt mình tỉnh dậy,
Đừng để anh gượng gạo ngồi năn từng chữ gửi cho em.

Nếu chẳng còn yêu vì tình chẳng còn nhiều.
Anh cứ bước đi đi đừng nán lại.
Vì tháng ngày trôi mình càng ngày càng ngại.
Đến lúc rồi lại chẳng dám nhìn nhau.

Thì kết cục nào cũng phải thương đau.
Trước không thế thì sau cũng phải thế.
Đừng để đến lúc mọi điều thành tàn tệ.
Lại chẳng còn một chút gì tốt đẹp nghĩ về nhau.

Đặng Mai Hạnh

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm