em đi - đời bỗng lạ
Em đi…ai não dạ ?
Chiều nghiêng ngã - vẫn chiều
Bóng nắng vàng liêu xiêu
Buồn hắt hiu - cũng thế.
Em đi - hình như thể...
Con sóng vẫn xô bờ
Dã tràng cứ bâng quơ
Lặng lờ...đêm - lại đến.
Khi thuyền em rời bến
Lênh đênh vượt trùng khơi
Gió bất chợt ru hời
Đời bỗng...mênh mông lạ !
Có gì...là tất cả ?
Như đá cuội chơ vơ
Mặc sao rụng, trăng chờ
Ta cùng thơ – đánh giấc.
TiCa
9.21.11