từ đó
Ta từ đó như loài còng khốn khó
Cũng hoài công xe mãi cát bên bờ
Em từ đó như nghìn cơn sóng vỗ
Cũng vô tình như nhát chém hư vô
Ta từ đó như loài đom đóm lạc
Bay về đâu chút ánh sáng mập mờ
Em từ đó là bóng đêm cuồng nộ
Giam hồn ta giam mãi đến bao giờ
Ta từ đó như thân cây bạt gió
Đứng giữa trời gọi mãi chút tình em
Em thì vẫn trơ hồn như phiến đá
Bao ngày qua lá rụng úa thân mềm
Ta từ đó bỗng trở thành thi sỉ
Từng mảnh đời vỡ lỡ khóc trong thơ
Em thì vẫn xa như vì sao lạ
Ta tìm đâu sau những lớp mây mờ.
(SG 1972)