nỗi buồn không tên
Ai vừa chết lịm giữa rừng yêu
Cỏ dại hoang sơ kết mái lều
Sương phủ lá mềm cho nước tưới
Gió đêm hờ hững mộ rong rêu
Ai đã từng yêu mới hiểu nhiều
Biết buồn vơ vẩn biết cô liêu
Nỗi lòng da diết khi chiều xuống
Se sắt loan phòng dáng vẹo xiêu
Ai đã từng yêu mới biết ghen
Dỗi hờn vô cớ phải ho hen
Giận mây buồn gió mang mưa tới
Ghen nguyệt hờn trăng mãi lẫn chen
Nỗi buồn nào lại chẳng mang tên
Hạnh phúc nào đâu lại bỉ bền
Vạn nẻo đường tình chưa vẹn lối
Vấn vương chỉ gợi nỗi không tên