một thuở ân tình
Từ khi tình cũ sang trang
Cuộc vui xếp lại lòng càng nhớ nhung
Quanh đây hình bóng chập chùng
Người thương đâu hỡi lạnh lùng chiếu chăn
Riêng lòng một cõi băn khoăn
Phải chăng ai đó có trăng quên đèn
Xót xa rồi sẽ dần quen
Cô đơn là bạn , vận đen là bè
Trăng xưa vàng úa bên hè
Gió ru lời cũ mà nghe đượm buồn
Nắng chiều vẫn lả lơi buông
Mà sao nỗi nhớ cứ cuồn cuộn dâng
Nhủ lòng đã biết bao lần
Đừng thương , đừng nhớ , chỉ cần lãng quên
Nhưng rồi mỗi lúc buồn tênh
Lại thôi vứt hết , cố quên được gì ???
Giận thầm cái khối tình si
Sao mình đuổi mãi , vẫn lỳ nơi đây
Đọa đày chừng ấy tháng ngày
Linh hồn suy sụp cuồng quay giữa dòng
Còn gì đâu để chờ mong
Sao chưa giũ sạch cho lòng nhẹ vơi
Có nhau chỉ một đoạn đời
Thì thôi vui chúc đôi lời từ ly
Người về đẹp lối vu qui
Cảm ơn người tặng chút gì nơi ta
Dù không như ý vẫn là
Ân tình một thuở đủ qua kiếp này.
Nov 23-06