một thời để yêu một thời để chết
Mây phiêu lãng trên khung trời thơ mộng
Nghe mùa Thu vụn vỡ dưới chân đồi
Con chim đậu bên cành gai Mận nhọn
Cất tiếng hót trong khoảng trời mênh mông
Là đến lúc tình yêu vừa trở lại
Củng là khi tàn hơi thở cuối cùng
Chỉ còn thoáng lời ru trong gió
Hồn lâng lâng nhẹ tựa mây ngàn
Này ! một buổi tìm về trong nắng
Sao nghe một chút gì buâng khuâng
Trong ký ức những thơ tình thật đẹp
Một lần đành chôn dưới cội hoa vàng
Là đến lúc tình yêu vừa trở lại
Để lắng nghe tiếng thác đổ trên ngàn
Con suối nhỏ chảy ra dòng sông cạn
Và đó là nơi chốn để dừng chân
Cây trơ nhánh ngủ qua mùa giá lạnh
Có còn chăng vài chiếc lá cuối cùng
Rồi một sớm thoảng từng cơn gió nhẹ
Lá lìa cành mang theo cả hạt sương
Người tìm xuống dưới chân đồi thưở nọ
Sương mờ giăng phủ dưới chân mình
Người lạc bước đi vào huyền thoại
Đưa hồn mình vào cõi xa xăm
Là đến lúc tình yêu vừa trở lại
Cũng là khi mùa Thu sắp tàn rồi
Hơi lạnh buốt từ bên hồ vắng lặng
Lời ru tình theo gió gọi nơi nơi
01-26-2007
ĐÀ LẠT KHUNG TRỜI KỶ NIỆM
PHAN LÝ THANH TUẤN