xuân quê người
Xuân đã về, tiết trời vẫn lạnh
Sáng mưa bay như buổi đông tàn
Nhìn quanh nhà lá hoa hiu quạnh
Có ai ngờ giữa buổi xuân sang
Ngồi lặng ngắm cà phê nhỏ giọt
Tưởng thời gian chậm lại bất ngờ
Trong tâm tưởng giọt buồn thánh thót
Rơi xuống thành nhịp điệu bài thơ
Đốt điếu thuốc, khói vờn cay mắt
Theo khói bay trở lại quê nhà
Nhớ mộ cha ruột gan se thắt
Bao năm rồi con chẳng hương hoa
Ôi mùa xuân thuở nào sum họp
Pháo giao thừa xưa vẫn còn vang
Đêm thức trắng canh nồi bánh tét
Học thuộc lòng lời chúc đầu năm
Sáng mồng một mặc quần áo mới
Cúi đầu chào mừng tuổi mẹ cha
Mùa xuân cũ đã là rất cũ
Bao tháng ngày bám sát theo ta
Xuân quê người bỗng dưng buồn quá
Điếu thuốc tàn, khói vẫn còn cay
Ly cà phê sáng nay rất đắng
Tím cả trời... mưa vẫn mờ bay
Yên Sơn