thương nhớ nồng say
Nắng quê oi bức cả ngày
không như nắng ngoại ,gió bay lạnh chiều
suốt ngày nắng tựa lửa thiêu
nắng đi ,nóng ủ ,cả chiều lẫn đêm.
Tình quê thì vẫn êm đềm
con sông bến nước chẳng quên mái thuyền
cánh đồng mơ ước triền miên
hai mùa lúa chín ,chung nguyền trầu cau.
Nắng phơi oi bức trên đầu
người xưa cảnh cũ tìm đâu bây giờ
bao năm thương nhớ ngẩn ngơ
về thăm lối cũ ,tâm hồn thả tơ.
Giá như không cách mong chờ
thì đâu có cảnh ngu ngơ kiếm tìm
mộng đời theo những cánh chim
tuổi xuân gấp lại mấy nghìn ngày xuân.
Tìm về với dạ bâng khuâng
người xưa còn mất..tần ngần khói bay
mộng xanh đã bạc tóc dày
niềm vui đã rạn chân mày má môi.
Tiếc thương kiếp sống ở đời
thoáng như chiếc lá rụng rơi theo mùa
câu hò vẫn vọng sớm trưa
để lòng luyến nhớ ,như vừa cầm tay.
Quê hương tình cũ còn đầy
sao còn ngơ ngác như vay nợ đời
tâm hồn xanh mộng không vơi
bút thơ viết nghẹn những lời tiếc thương.