giân.....
Ta giận nắng giữa trưa hè oi ả
Nắng chẳng buồn tha thứ cuộc đời ta
Nắng miệt mài đang tâm như thiêu đốt
Tấm thân này lạc lõng giữa dặm trường.
Ta giận mưa khi ta đang khổ hạnh
Trên đường đời ta phải bước lẻ loi
Mưa nỡ nào rơi cho ta ướt lạnh
Buốt trong lòng lạnh vắng giữa hoang vu.
Ta giận gió, gió bông đùa ta mãi
Gió lạnh lùng gió cuốn người ta yêu
Cho người đi, ra đi xa mãi mãi
Để ta chờ qua bao tháng năm qua.
Ta giận trăng, sao trăng không biết khóc
Khi đêm về riêng ta khóc cô đơn
Nước mắt rơi, lăn dài trên gối chiếc
Ôm nỗi buồn qua suốt năm canh thâu.
Ta giận... ta, sao đời ta bạc bẽo
Yêu ai nhiều, nên giờ chuốc khổ đau
Cho đời ta, mang ưu phiền cay đắng
Đành ngậm hờn, thôi chứ biết giận ai.
Phuong Vuong