nỗi lòng
Vẳng nghe có tiếng đàn ai
Nỗi lòng như thể đêm dài vấn vương
Nguyệt cung trĩu nặng má hường
Biết bao sầu cảm nhớ thương một người
Sương khuya hòa với trăng trời
Một mình đơn lẻ ta ngồi ngóng em
Một mình khói thuốc bên rèm
Ly cà phê đắng thân quen dõi chờ
Nghiêng vần lục bát dòng thơ
Đắm chìm của một gã khờ biết yêu
Gởi về nơi ấy đôi điều
Để lòng ta thỏa bao nhiêu giọt sầu
Nhớ người một khúc sông sâu
À ơi! Tiếng vọng xanh màu lá non
Đàn tơ ngắt nhịp chẳng còn
Chắc giờ ai đã ngủ ngon giấc nồng.