ánh chiều
Chiều ánh hồng rơi tận cuối hồn.
Lòng như dâng hiến cả đời xanh.
Tình thơ bổng trổi niềm vui sướng.
Bỏ hết âu sầu của thế gian.
Ngửa đứng trong theo chiều nhạt nắng.
Âm thầm mơ mộng nét thân thương.
Lụa áo em về nơi phố vắng.
Có biết xa người đợi vấn vương.
Thôi hẹn em ơi chiều sau nhé.
Tôi chờ góc phố lối đi về.
Khi ánh hồng rơi hồn tư ngỡ.
Ánh chiều thơ mộng mối duyên quê.