kinh chiều xuân
Gió mát lộng đường, phơi lòng đón phố thị
Lá reo lời kinh, chiều Xuân tràn ý nhị
Mười ngón chân trần, phơi mặt ướm cỏ xanh
Gọi với tay ai, chắp thầm xin Người ban Thiên Ý.
Trăm cao ốc lao xao
Muốn nghiêng mình phụng sự
Chúa Xuân đang về, Ngài mơn man tấm lưng trần người thợ
Một sắc xanh ươm trên một sắc nâu sòng.
Ngàn giọt lá, khẽ rơi vèo theo gió vội
Mộng hợp hoan vào đất mẹ ban chiều
Ủ lòng sương, lá cũng muốn dâng lời niệm cuối
Chào Chúa Xuân, đón giấc ngủ thiên triều!
Không rét lạnh
Chẳng khói sương bàng bạc,
Mà hương kinh lồng lộng giữa nhịp tim
Mắt đắm đuối triệu người như in tạc
Mọi bóng hình sống động chốn lặng im.
Chiều đã buông
Cũng rơi rồi tiếng chuông
Mà lời kinh vẫn hòng chưa dứt
Cứ mãi những nhịp lòng dâng hồn rạo rực
Con chẳng thể rời Cha
Cho đến khi được Cha ấp ủ trong lòng.
Dã Tràng Cát