kinh chiều
      
      
      
      
        lời kinh cầu ngủ yên 
trên vành môi im bặt 
ánh sáng nào vụt tắt 
phủ dụ ngày vào đêm 
không còn nữa bước chân quen 
người đã dắt dìu nhau về xa ngái 
thảng thốt dòng thơ, sao vẫn còn mê mải ? 
tự khúc này cũ kỹ tựa chiêm bao 
nhánh buồn hư hao 
vụt tươi tắn khi em vừa bỡn cợt 
thả xuống ngày ta con nắng vàng hời hợt 
nỗi niềm chợt lao đao 
khép sâu vào nách lá 
rồi tĩnh lặng như hạt mưa thức sớm 
cố gom hết long lanh của mặt trời vào góc phản xạ bé tí teo 
rồi lan tỏa ra những vòng cầu bảy sắc 
mấy mùa kinh khổ bỗng trong veo 
cánh môi chiều cũng vỡ tan 
nhẫn nha mộ khúc chùng theo kinh buồn 
k.